Ngày 1/100: Đôi Lời Tự Tình Của Một Lão Lập Trình 33 tuổi
Dành cho người vội vàng lướt qua thì đây là nội dung chính:
-
Lý do tôi viết? Vì tôi thấy sự hoang mang trong mắt các lập trình viên trẻ và cả những trăn trở của chính mình trước sự trỗi dậy của AI.
-
Tôi sẽ chia sẻ gì? Không chỉ là code. Đó là những bài học cuộc sống, những vết sẹo mang tên kinh nghiệm – thứ mà AI chưa thể sao chép.
-
Mục đích là gì? Để truyền động lực, để khẳng định rằng: AI là công cụ, còn con người mới là nghệ sĩ. Tương lai không phải để cạnh tranh với máy, mà là để trở nên "người" hơn.
-
Và ngày mai? Chúng ta sẽ nói về kẻ thù lớn nhất cản bước ta, còn đáng sợ hơn cả AI: chính là giọng nói tự nghi ngờ bên trong mỗi chúng ta.
Màn hình vẫn sáng. Code vẫn chạy. Nhưng thế giới đã không còn như cũ.
Tôi bắt đầu viết những dòng này không phải vì hoài niệm về quá khứ, mà vì những trăn trở về hiện tại.
Mỗi ngày lướt mạng, tôi thấy những dòng tít giật gân: "AI sẽ thay thế lập trình viên", "ChatGPT viết code còn nhanh hơn senior". Tôi thấy trong mắt những đồng nghiệp trẻ sự háo hức xen lẫn nỗi lo âu thầm kín. Và thú thật, ngay cả tôi, một người đã dành phần lớn cuộc đời mình để "nói chuyện" với máy tính, cũng có những đêm trằn trọc.
Thế giới đang thay đổi với tốc độ chóng mặt. Và tôi nhận ra, đã đến lúc phải cất lên tiếng nói. Không phải với tư cách một chuyên gia, mà với tư cách một người đi trước, một người bạn đồng hành. Đó là lý do chuỗi 100 bài viết này ra đời.
💡 Những Vết Sẹo Mang Tên Kinh Nghiệm - Tài Sản Vô Giá
Người ta có thể dạy AI viết một hàm tối ưu, nhưng không ai dạy được nó cảm giác "đau đớn" khi hệ thống sập lúc nửa đêm. Người ta có thể dạy AI phân tích dữ liệu, nhưng không ai dạy được nó sự đồng cảm khi lắng nghe nỗi khổ của người dùng. Người ta có thể dạy AI sinh ra hàng ngàn dòng code, nhưng không ai dạy được nó về cái giá của một quyết định kiến trúc sai lầm phải trả giá bằng nhiều năm "nợ kỹ thuật".
Trong suốt sự nghiệp của mình, tài sản lớn nhất tôi có được không phải là những dòng code tôi đã viết, mà là những vết sẹo.
Mỗi vết sẹo là một bài học xương máu. Về một con bug tưởng chừng đơn giản nhưng lại phá tan mọi thứ. Về một lần tin tưởng mù quáng vào một công nghệ "thời thượng". Về một cuộc tranh cãi nảy lửa với khách hàng để bảo vệ điều đúng đắn cho sản phẩm.
Đó là những kinh nghiệm sống, những bài học về con người, về kinh doanh, về sự khiêm tốn. Đó là thứ mà tôi muốn chia sẻ với các bạn.
❤️ Gửi Các Bạn Trẻ: Đừng Sợ Hãi, Hãy Trở Thành Nhạc Trưởng
Tôi biết nhiều bạn đang sợ. Sợ rằng công việc mình yêu thích sẽ bị máy móc tước đoạt. Sợ rằng những gì mình đang học hôm nay, ngày mai sẽ trở nên lỗi thời.
Nhưng hãy để tôi nói điều này:
AI giống như một cây vĩ cầm được chế tác hoàn hảo. Nó có thể tạo ra những âm thanh tuyệt vời, nhưng nó cần một người nghệ sĩ để biến những âm thanh đó thành một bản giao hưởng. Lập trình viên của tương lai chính là người nghệ sĩ, là người nhạc trưởng đó.
Nhiệm vụ của chúng ta đang dịch chuyển. Từ việc chỉ là người viết code, chúng ta phải trở thành người giải quyết vấn đề.
-
Tư duy phản biện: Để biết khi nào AI đưa ra một giải pháp ngớ ngẩn.
-
Sự sáng tạo: Để kết nối những ý tưởng mà máy móc không nhìn thấy.
-
Trí tuệ cảm xúc: Để thấu hiểu đồng đội và người dùng.
-
Tầm nhìn kiến trúc: Để xây dựng những hệ thống bền vững, chứ không phải những đoạn code chắp vá.
Giá trị của bạn không nằm ở tốc độ gõ phím. Giá trị của bạn nằm ở trí tuệ, ở khả năng đưa ra phán đoán, và ở những bài học cuộc sống mà bạn tích lũy được. Đừng cố gắng chạy đua với máy móc. Hãy chạy trên một con đường khác, con đường để trở nên "người" hơn, sâu sắc hơn.
Hành trình 100 ngày tới sẽ là những câu chuyện về con đường đó. Con đường biến một người thợ code thành một kiến trúc sư, một người giải quyết vấn đề, một người nghệ sĩ.
Nhưng để bước đi trên con đường đó, chúng ta phải đối mặt với một kẻ thù còn lớn hơn cả AI. Một kẻ thù vô hình, luôn thì thầm bên tai mỗi khi ta đối mặt với thử thách lớn.
Khi thế giới yêu cầu bạn phải giỏi hơn, thông minh hơn, sáng tạo hơn để không bị AI thay thế, giọng nói đó lại vang lên: "Mình không đủ giỏi. Mình chỉ là kẻ ăn may. Sớm muộn gì mọi người cũng sẽ phát hiện ra..."
Giọng nói đó có một cái tên. Và nó chính là rào cản lớn nhất ngăn chúng ta phát huy hết tiềm năng của mình.
👀 HẸN BẠN NGÀY MAI...
Ngày 2: Hội Chứng Kẻ Mạo Danh (Impostor Syndrome)
Trong cuộc chiến với AI, kẻ thù lớn nhất lại nằm bên trong chính chúng ta. Ngày mai, chúng ta sẽ đối mặt trực diện với "kẻ mạo danh" này.
Câu hỏi cho bạn: Bạn nghĩ sao về tương lai của lập trình viên trong kỷ nguyên AI? Nỗi sợ lớn nhất của bạn là gì? Hãy chia sẻ suy nghĩ của mình ở phần bình luận nhé! 👇
